truong ca tuyen tap - page 214

213
Tôi xoay những ô vuông. Chiều thứ tƣ của rubíc: thời gian trong tiềm
thức. Những cố gắng định vị các phần tử đang chuyển động hỗn loạn, cố
gắng giải nghĩa chúng.
Những giấc mơ đầy màu sắc biến ảo. Quá khứ, hiện tại, tƣơng lai
cùng nổi lên trên một bề mặt.
Lúc đó, thời gian nhƣ không tồn tại nữa
Tôi xoay những ô vuông. Thì ra, yêu thƣơng cha mẹ, vợ con, bạn bè,
hàng xóm... lắm khi là một gánh nặng với những cực nhọc phiền toái thực
sự, trong lúc yêu thƣơng toàn nhân loại là một gánh nặng tƣởng tƣợng thiệt
dễ chịu, nó lâng lâng trong ta cái cảm giác luôn thấy mình tốt, thấy mình
cần thiết cho tất cả mọi ngƣời.
Mà lƣng mình lại nhẹ không!
Tôi xoay những ô vuông. Bố khỉ cái màu đen cứ lởn vởn trong tâm trí.
Ta ngỡ mình chỉ một màu trắng trong, vậy mà xoay mãi, cái ô đen đáng
ghét vẫn chƣờng ra đó. Xóa nó đi, nào phải chuyện dễ dàng?
Vậy ta thiếu gì nhất?
Bây giờ mới thấm thía câu nói đã vang lên nhiều lần trong các tác
phẩm của Rơmác: “Cái mà nhân loại đang thiếu, chính là một lòng tốt bình
thƣờng”.
Tôi xoay những ô vuông. Anh đã quan sát một cháu nhỏ khi đƣa cho
bạn chiếc kẹo, mặt nó bỗng sáng lên, hớn hở. Vì nó là trẻ con, nên hành
1...,204,205,206,207,208,209,210,211,212,213 215,216,217,218,219,220,221,222,223,224,...239
Powered by FlippingBook