222
Anh đã chờ đợi, sốt ruột và kiên nhẫn, kiên nhẫn và sốt ruột. Nhƣng
anh tin, nhƣ cọng bàng nhỏ bé kia tin, rằng sống là một niềm vui, rằng
chúng ta quá ít nhu cầu và quá nhiều khát vọng. Chờ đợi, nó là bí quyết
của anh.
Tôi xoay những ô vuông. Có nhà thơ than rằng đời bây giờ tỉnh quá.
Tôi, ngƣợc lại, tôi thích: tỉnh táo, tỉnh khô, tỉnh bơ, tỉnh nhƣ sáo! Vì tôi
biết, cái tỉnh đó chỉ là phía nhìn thấy đƣợc của đam mê.
Tôi xoay những ô vuông. Tôi đã xem một bức tranh, tất cả chi tiết
trong tranh đều đƣợc vẽ theo bút pháp tả thực, thực đến nỗi toàn bộ bức
tranh cuối cùng trở thành ảo trƣớc mắt ta.
Tôi xoay những ô vuông. Nhƣ một diễn viên xiếc trên dây, mọi cặp
mắt khán giả đổ dồn vào anh, thán phục sự thăng bằng tƣơng đối mà quên
rằng dƣới chân diễn viên là... không khí, là vực thẳm, là hiểm nguy. Và
chính diễn viên là ngƣời quên điều đó trƣớc hết.
Tôi xoay những ô vuông. Vậy mà trong thơ, yêu cầu đó là thƣờng
xuyên : phải sống lại qua mỗi bài thơ, cặp mắt mình phải đƣợc tái sinh liên
tục. Cái yêu cầu gần nhƣ không tƣởng! Nhƣng thơ sẽ chết nếu không thực
hiện đƣợc yêu cầu ấy.