221
Tôi xoay những ô vuông. Xêzan chỉ lặng lẽ nhìn và trong tranh của
ông, những quả táo từ từ có sức nặng, từ từ tỏa hƣơng thơm: nó sống. Tôi
sợ những ngƣời bắt chƣớc ông, vặt hàng đống táo ném vào tranh, họ sốt
ruột ném mạnh đến rách cả lụa. Sốt ruột đến thành công, đến bất tử, cũng
là sốt ruột đến cái chết.
Tôi xoay những ô vuông. Nói vậy, nhƣng tôi vẫn sốt ruột xoay khối
rubíc này – tới đâu là giới hạn của nó? Có lẽ là giới hạn của tôi chứ không
phải của nó. Một hai ba bốn một hai ba bốn... thở điều hòa, thở sâu bằng
bụng, thả lỏng hoàn toàn cơ bắp, thân mình nhƣ đang nổi lềnh bềnh trên
nƣớc... Bất động mở đƣờng vận động – bài tập dƣỡng sinh cho thơ.
Tôi xoay những ô vuông. Từ khoảng tối tâm hồn tôi một chiếc lá nhỏ
bé sáng dần lên, sáng đến mức nó thành một mặt trời nhỏ. Một mặt trời và
một chiếc lá trong hai cái nhìn.
Nghe kể, trong tù có chiến sĩ cách mạng chỉ nhìn đƣợc một chiếc lá
xanh nhỏ xíu nhƣ vậy mà tiếp tục sống, tiếp tục nuôi sống ý chí của mình.
Tôi xoay những ô vuông. Về một đoạn thơ thời chiến tranh:
“bình yên nhé, em ơi, và kiên nhẫn
anh đã học điều này từ buổi chia ly
ta nhƣ cọng bàng vƣơn lên chầm chậm
nhƣ hoa móng bò làm dịu mát đƣờng đi”