218
-
Các anh khôn thật, ở những chỗ lội, các anh đều tìm cách tụt lại
sau, cho chắc ăn... trong khi bao giờ cũng có những ngƣời lội nƣớc đi
trƣớc.
Tôi xoay những ô vuông. Bản xônát Kroize của Béttôven. Cái đẹp
quyết liệt, cƣờng tráng, ngự trị. Cái đẹp là sự thật. “Thà đi tìm kiếm sự thật
suốt một đêm còn hơn nghi ngờ nó suốt đời”. Có phải Phriđrich En-ghen
từng nói vậy. Và Ngƣời đã thức biết bao đêm. Với ngọn đèn dầu, Ngƣời
đến sự thật. Với hai bàn tay không, Ngƣời chạm tới cái Đẹp vĩnh cửu.
Tôi xoay những ô vuông. Làm sao tính toán đƣợc hạnh phúc? Anh có
thể xoay các ô vuông, tìm các màu sắc, nhƣng anh hãy chỉ tôi xem: ô
vuông nào cất giữ hạnh phúc, màu sắc nào tƣợng trƣng hạnh phúc?
Làm sao tính toán đƣợc thơ. Anh hãy chỉ tôi xem: ô vuông nào hàm
chứa thơ, màu sắc nào tiêu biểu thơ ? Có một sự trùng hợp giữa thơ và
hạnh phúc. Ngẫu nhiên, đùa cợt, nghiêm chỉnh, những sai số cực kỳ lớn
cho mỗi dự định, những cú phản phé, những trò oái oăm dành cho những
kẻ vào đây với cái đầu lạnh lùng hòng sắp xếp mọi nấc thang thành đạt.
Còn tôi, nhƣ ngƣời đi câu nghiệp dƣ, tôi buông cần và giật vung mạng
mỗi lần thấy phao động đậy. Có thể mƣơi lần giật tôi chỉ đƣợc một lần, với
tôi, nhƣ thế là thắng rồi.
Tôi xoay những ô vuông. Em gái hát. Em bụi đời từ Củ Chi lƣu lạc về
Sài Gòn, từ Sài Gòn em lên đây để “làm lại cuộc đời” nhƣ tuồng cải lƣơng
vẫn nói. Em hát bài “Lên ngàn”, em hát và xuyên qua đám bụi đất đỏ tôi
nhìn thấy sự trong suốt, tôi nhìn thấy mặt trời, tôi nhìn thấy những cây cao
su nhảy múa. Nếu đời em khác đi có thể em đã thành công dƣới ánh đèn
sân khấu và tôi sẽ nghe em hát hững hờ, vỗ tay hững hờ, ra về hững hờ,