truong ca tuyen tap - page 210

209
Tôi xoay những ô vuông. Trạm 79 đƣờng dây. Anh họa sĩ cho nhóm
sốt rét chúng tôi mấy lạng đƣờng. Anh đang ra Bắc, còn chúng tôi tiếp tục
vào Nam.
Mƣời hai năm sau, thìa đƣờng anh cho vẫn còn ngọt trong cổ tôi. Xin
chúc anh vẽ đƣợc nhiều bức tranh đẹp.
Tôi xoay những ô vuông. Đôi khi, những đồ vật đã che khuất chúng ta
-
Còn sự thành đạt?
-
Đôi khi, nó cũng là một thứ đồ vật
-
Nhƣ một chiếc áo đẹp, một căn phòng đầy đủ tiện nghi?
-
Nó làm ta thấy dễ chịu
-
Thấy mình hơn những ngƣời khác
-
Hơn cả những đồng đội của mình đã chết?
Tôi xoay những ô vuông. Những luồng sáng gắt. Trong một thoáng,
nó soi rõ những kẽ hở, những mối hàn, những góc khuất còn chƣa đƣợc
sắp xếp, những chỗ ta thƣờng vất bừa bãi nhiều thứ, những chỗ ta ít muốn
cho ngƣời khác nhìn thấy.
Tôi xoay những ô vuông. Anh y tá Hải Ba, quê Hà Nam Ninh, vốn là
giáo viên dạy văn, khiêm nhƣờng nhƣ con gái, anh phục vụ ở bệnh viện
binh trạm và kín đáo làm thơ.
Anh là ngƣời đầu tiên tôi chép tặng mấy bài thơ mới viết trên đƣờng,
cũng là ngƣời đầu tiên tin rằng tôi có thể làm thơ.
Bây giờ anh ở đâu? Đây những dòng nhắn tin ngắn ngủi, mong anh
sớm nhận đƣợc.
1...,200,201,202,203,204,205,206,207,208,209 211,212,213,214,215,216,217,218,219,220,...239
Powered by FlippingBook