200
“Các tàu đậu gần bờ quá, đến nỗi chúng tôi phải ngột ngạt vì hơi
nóng, và trên tàu ngƣời ta phải chuẩn bị mọi việc cần thiết để chống lại
ngọn lửa đang đe dọa từng phút từng giờ. Cả thành phố đã trở thành lò lửa.
Thật là một cảnh tƣợng ly kỳ. Nhà cửa bị sụp đổ trong vòng vài ba phút và
chôn vùi dƣới lớp tàn rụi nhiều gia cầm, kể cả chó mà tiếng kêu chu chéo
hòa lẫn với tiếng nổ dữ dội trong đêm. Thỉnh thoảng ngƣời ta trông thấy
những ngƣời Nam Kỳ bị chặn lại và tìm cách để thoát khỏi đám cháy”.
Có một ngƣời thanh niên Việt Nam đi trong thành phố xa lạ ấy của
mình. Những ngôi nhà mới đã đƣợc xây lên, nhƣng mắt anh nhƣ còn thấy
những đám cháy. Trƣớc mặt anh là bến Nhà Rồng, xa kia là biển. Xuyên
qua đám cháy, con đƣờng vẫn là một bí mật.
-
Anh định đi đâu?
-
Tôi đi tìm một con đƣờng.
-
Để dập tắt đám cháy
-
Cỏ vẫn mọc.
-
Nhƣng đại dƣơng cuồng nộ, bến bờ thì mờ mịt...
-
Đây là hai bàn tay tôi.
Ngƣời thanh niên giơ hai bàn tay nhỏ nhắn nhƣng cứng cỏi. Hai bàn
tay lớn dần, lớn dần che kín toàn cảnh. Giữa lòng bàn tay nhƣ biển cả,
ngƣời ta thấy tàu “Đô đốc La-tút-sơ Trê-vi-lơ” nhổ neo...
... Đƣờng phố muốn vỡ ra trong một thứ âm nhạc xa lạ. Những biển
quảng cáo, đèn màu, hộp đêm, phòng trà, những chiếc xe du lịch model
mới nhất, những nhà hàng choáng lộn đến ngột ngạt, những bộ mặt thỏa
mãn đến mức không còn biết nhét thêm đƣợc gì vào đấy nữa. Và áp phe,