193
Giọng ngâm thơ trầm uất sóng lƣỡi búa nhấp nhô đuổi nhau không
dứt bàn tay nhạy cảm chạm tới những vết thƣơng trên thân mình Tổ quốc
Bấy giờ hiển hiện trƣớc trang thơ Thầy một Tổ quốc thật không còn là
sở hữu của ông vua này ông vua khác. Bấy giờ ngƣời ta có quyền yêu
nƣớc quyền hy vọng quyền chết mà không phải trung với vua. Khi những
lƣu dân tự nguyện đứng lên đƣa ngực mình bảo vệ Tổ quốc chẳng cần biết
tới lệnh lạc triều đình thì giờ cáo chung của chế độ quân chủ đã điểm ! Từ
tiếng chuông báo hiệu ấy xin chào mừng Thầy- nhà thơ của nền dân chủ bị
đè nén cả nghìn năm mà vẫn không ngừng sống mãnh liệt trong ý thức
hàng triệu con ngƣời !
Bằng yêu thƣơng bằng trực cảm Thầy đã nhận ra tinh hoa của nền dân
chủ cao cả lại chuyển vận trong mạch máu những kẻ nghèo hèn những dân
lậu dân ngụ những ngƣời tha hƣơng phá rừng mở đất. Thầy đã đứng về
phía bông súng bông sen và những dòng thơ của Thầy vƣơn lên thơm tho
chắc nuội nhƣ những cây tràm mọc khít
Phía sau Rừng-Tràm-Thơ đó Thầy muốn nhắn gởi những gì tới hậu
thế ?