184
Những ngƣời đọc ta khen ngợi hay chỉ trích ta đôi lúc họ quên một
điều ta đã phải nén mình bao nhiêu trƣớc trang viết đã phải vƣợt lên bao
nhiêu đau khổ trong đời sống. Có thể do kiêu hãnh ta không nói ra điều đó
vì ta muốn ngƣời đọc tự cảm thấy mạnh hơn tin ở mình hơn sau những
hành trình qua tác phẩm. Và những nhân vật trong tác phẩm cũng nhờ
ngƣời đọc mà trở nên sắc cạnh hơn phong phú hơn lấp lánh hơn nhƣ bông
hoa đã ra ngoài ánh sáng
Bỗng nhớ những ngày nằm dƣỡng bệnh tại nhà thầy. Cửa Hàn cơn gió
biển nằng nặng vuốt lên vầng trán đau đớn. Mối tình đầu tan vỡ. Sự phản
bội. Niềm vui đầu tiên khi đƣợc học nghề thuốc. Và khi viết những dòng
cuối Lục Vân Tiên. Rồi hạnh phúc đến khiêm nhƣờng lặng lẽ bàng hoàng.
Ta nghĩ mình có hạnh phúc nhƣng điều này cũng không dễ nói ra ta đã gởi
nỗi niềm ấy qua hình ảnh Vân Tiên quỳ xuống cảm tạ Nguyệt Nga. Trƣớc
tấm lòng chung thủy cao cả thì ngƣời anh hùng nào cũng thấy mình nhƣ bé
lại. Khi yêu thƣơng nhau ai cũng thấy mình lớn lên và bé lại
Chiếc xe ngựa lọc cọc trên đƣờng phố trải đá. Tiếng rao chè đậu nƣớc
dừa hun hút về bến sông. Một đứa bé vụt khóc. Giọng ru mềm mƣợt ngƣời
mẹ trẻ ta sống giữa âm thanh bạn bầu với âm thanh phân biệt từ những sắc
màu mỏng manh nhất của âm thanh. Bàn tay trở nên tinh nhạy đã bao lần
ta nhƣ sờ đƣợc niềm vui nỗi buồn cơn đau sự giằng xé của con ngƣời. Và
tiếng chim trong lòng tay ta nghe đƣợc cách ca hát của từng loài chim cá
tính của chúng