189
Thƣa Thầy Thầy đã tự nguyện đi vào bóng tối đã tự xông mù đôi mắt
một hành động quá kỳ lạ đối với ngƣời đời phải chăng Thầy muốn lập dị
muốn khác ngƣời. Có gì thay đƣợc đôi mắt có gì bằng ánh sáng thƣa Thầy
Nhƣng ánh sáng bên ngoài đã tắt. Có những kẻ mù với đôi mắt mở
lớn. Ta đã tìm đƣợc ánh sáng bên trong cho mình. Cứu đời hay lánh đời.
Những câu hỏi day dứt mãi
Lên núi cao kiên trì lặng lẽ luyện nghề thuốc truyền lại cho học trò
bạn hữu những suy niệm và lý tƣởng của mình nhìn sâu mãi vào bên trong
bằng đôi mắt nội tâm sáng suốt phát hiện sợi dây huyền bí giữa cõi sống
cõi chết thấy những khả năng cùng giới hạn của con ngƣời
Phải chăng Thầy đã khát khao một ngày xuống núi ngày ấy mây đen
tan hết bầu trời bừng lên ánh sáng sống lại. Ngày ấy sông trong biển lặng
rồi đôi mắt Thầy đã mù bao nhiêu năm bỗng sáng ra. Giấc mơ thiệt đẹp
gần quá mà xa xôi quá. Con nghe nhịp tù và âm u trong thời gian ngày với
đêm xoay vòng những chiếc lá tách khỏi cành cây những chồi non tách
khỏi hạt đi con đƣờng không thể khác của tàn lụi và sinh thành. Con nghe
tiếng Thầy nhắc rất khẽ những điều hệ trọng những điều không hệ trọng.