181
bội Huỳnh Công Tấn đã lén lút nhằm sống lƣng anh nhả đạn. Chúng biết
đó là cách duy nhất có thể đốn ngã ngƣời anh hùng
Nắm bàn tay anh trong phút chốc tôi đã thấy toàn bộ con ngƣời anh
cảm rất rõ anh là ngƣời của chúng tôi dù nhận chức lãnh binh anh khác hẳn
những quan lại triều đình. Đây không vì tự cám thƣơng cho thân phận một
thầy đồ nhà quê chƣa từng nếm mùi vinh hoa bổng lộc tôi nói thay tấm
lòng những dân cùng đinh theo anh đi khẩn đất. Trong cơn ngặt nghèo
những lòng tin mù quáng tan vỡ nhƣ bọt nƣớc giữa hoang mang mờ mịt
anh đã kiêu hãnh nhìn thẳng mặt triều đình và bình thản đứng về phía
chúng tôi chấp nhận con đƣờng cam go của cuộc chiến đấu không cân sức.
Đó là sự lựa chọn đẹp nhất mà con ngƣời có thể thực hiện trong cuộc đời
hạn hẹp này. Anh có thấy những trái dừa nƣớc trôi lênh đênh mặc sóng vùi
gió dập những trái dừa mang sẵn mầm cây mạnh mẽ chúng khao khát
những bãi phù sa dù hoang hút miễn tấp vào đƣợc để mọc lên có ích những
trái dừa ấy khác nào cha ông chúng ta trên đƣờng tìm đất sống ai tính hết
ta đã đổi những gì để có mảnh đất này chỉ trong vòng mấy trăm năm.
Những kinh rạch đầy nhóc cá tôm những liếp vƣờn xum xuê hoa trái ta
đang sống giữa những ngƣời làm việc cật lực bất kể ngày đêm mƣa nắng
nên anh đừng ngạc nhiên khi thấy tôi không viết những bài thơ ngâm vịnh
những dòng thơ tôi phải dứt khoát nhƣ lƣỡi phãng phát cỏ trầm ấm nhƣ
tiếng tù và trên mặt nƣớc làm nhẹ ngƣời nhƣ điệu hò mùa cấy gặt. Tôi đã
đƣa vào thơ những lời chữ thƣờng dùng bên mâm cơm ngoài chợ búa tôi
đã cố gắng viết trôi chảy theo nhịp điệu dòng sông để những ngƣời không
biết chữ dễ nghe dễ nhớ dễ thuộc tôi nghĩ mình phải chở đạo bằng con
thuyền giản dị ấy con thuyền vẫn chở lúa chở khoai của bà con chứ không
phải thuyền rồng cầu kỳ mà xa lạ của triều đình