truong ca tuyen tap - page 177

176
TRÒ CHUYỆN VỚI NHÂN VẬT CỦA MÌNH
Trong một đêm ở vùng đồng bằng sông Cửu Long, Nguyễn Đình
Chiểu ngồi bên đống lửa, dường như vây quanh nhà thơ mù là những nhân
vật yêu mến của Ông.
Một lúc nào ta đã nghĩ bao giờ trời đất an ngôi cũ chắc rồi sẽ có thanh
bình nhƣng không còn cái thanh bình nhƣ xƣa nữa và ngọn gió tây quái ác
cứ lồng lộn đắc thắng song không thể là vĩnh viễn
Cây khế bừng nở hoa trong trí nhớ hƣơng thơm nào tuổi nhỏ thuở ta
còn mẹ
Mẹ cơn gió nồm nhân hậu niềm yêu thƣơng của Ngƣời lặng lẽ mà
thấm thía ta đã sống trong cơn gió ấy quen thuộc bình thƣờng đến nỗi
không tƣởng đƣợc sẽ đến một lúc phải trần trụi cô đơn dƣới nắng trƣa
quay quắt nhƣng con ngƣời không dễ dàng quỵ ngã
Vân Tiên, hậu thế sẽ nghĩ sao nếu ta cam phận để những kẻ phản bội
bọn ngu đần phƣờng liếm láp cứ mặc sức áo mũ xênh xang
1...,167,168,169,170,171,172,173,174,175,176 178,179,180,181,182,183,184,185,186,187,...239
Powered by FlippingBook