169
cát không đau
ngỡ tình cờ cát bùng ngọn lửa
đến nỗi chẳng mấy ngƣời nhìn thấy
nhƣ núi Bút thảo lên trời xanh
những dòng thơ vô hình
nhƣ lời hịch vó ngựa phi dồn dập
qua giấc mơ khuya khoắt
nhƣ ngọn sóng dắt nhau
ào vào ban trƣa lóa trắng
bắt đầu sống bắt đầu thở
sau trăm năm thân đá mọc im lìm
bạn có gì hiến cho Tổ quốc ?
Tổ quốc ở trong tôi
hơn những giấc mơ kỳ diệu nhất
nếu phút nào tôi ở ngoài Tổ quốc
đó là điều bất hạnh của đời tôi
này đây bạc vàng
này đây nhà cửa
này đây lon gạo cuối cùng cho đàn con bụng đói
và máu, những nợ nần
những nỗi đau
và khoảng sáng hồn tôi chân thực
tất cả thuộc về Ngƣời!
tôi đã thấy trong tia chớp
vẻ rạng rỡ tình yêu
trong mắt nhìn sâu thẳm tựa mùa thu
ánh dịu dàng làm ta muốn khóc
đi mãi suốt đời không sao hiểu hết
sau mỗi khúc quanh lại gặp con đƣờng
đâu phải qua giấc ngủ dài ta thoát vòng nô lệ