168
giọng hát ngƣời chân đất
trào lên nhƣ lửa nhƣ trẻ thơ
một hai... đi một hai...
mùa thu khoác áo xanh
chim sẻ bay về kinh ngạc
thấy mặt đất rợp ngƣời
biết còn và biết mất
chúng ta đi giành lại niềm vui
giải phóng tiếng cƣời
khối chất nổ khổng lồ bao năm dồn ép
thông cảm mái đầu chìm trong cô độc
bàn tay ai siết chặt tay mình
lá non ơi lá non
nhỏ mềm áp vào mặt ta nóng rực
cứ đứng mãi bên bờ sông tiễn biệt
thuyền khuất rồi cây nhớm gốc nhìn theo
nắng hửng vàng
mía ngời sáng
quê hƣơng
một mai nào thức dậy
chợt hòa tan trong sắc vàng thƣơng mến ấy
vũ điệu loài ong
vẽ những vòng rối mắt
giữa La Hà đá bày trận mạc
thế chẻ tre
trên núi Én tiếng tù và lồng lộng
sông Trà mây trắng bay
nhƣng nơi đây
đầu Cử Đình đã rơi
máu Nguyễn Nghiêm đã chảy
ngỡ nhƣ cát không hề giữ lại