truong ca tuyen tap - page 164

163
có bao giờ xiềng xích tự nhiên mục rã
mẹ ơi
con biết mình phải vật vã suốt đời
giữa ánh sáng và bóng tối
không đơn giản chuyện nhặt lên vứt đi hòn sỏi
hay vô tình cát lọt kẽ tay
đã ngàn ngày vạn ngày
ta nuốt mỗi phút sống nhƣ nuốt miếng cơm tù khô đắng
và ta nín lặng
đến bầu trời cũng muốn nổ tung
khi những chiếc cầu dẫn tới thiên đàng
đều sụp gãy
mắt ta mở thẳng vào nắng cháy
trên con đƣờng khắc nghiệt
đầu để trần không bóng mây che
ta bƣớc đi những ảo ảnh tan biến
đá dội lại tiếng kêu gào sóng biển
nếu đã bắt đầu, xin tiếp tục
những hạt giống dù phải gieo xuống đá
cũng vỡ lên chồi xanh
ta thấy lại lối mòn
trôi lặng thầm dƣới những tầng cây ấy
tiếng ve mài nắng chói
nóng sôi rừng trƣa
bụng đói mắt hoa hơi thở nặng
đoàn ngƣời vƣợt dốc về đỉnh cao
lội suối nƣớc khỏa giùm dấu vết
nửa đêm nghe gió hú cồn cào
1...,154,155,156,157,158,159,160,161,162,163 165,166,167,168,169,170,171,172,173,174,...239
Powered by FlippingBook