172
chẳng cần lo tới bao giờ trăng khuyết
nhịp tim tôi theo nhịp trống rƣớc đèn
những con cá bơi cả vào giấc ngủ
những ngôi sao vàng óng ánh tiếng cƣời
cứ thả mãi bóng bay dù tôi biết
chúng vỡ tan khi chạm phải nền trời
năm tháng đƣờng đời xa dần tuổi nhỏ
một phút nào tôi thầm gọi mùa thu
mùa thu ơi
chớp sáng đầu ngọn mác
du kích về nhƣ nƣớc
ngƣời đứng lên nhƣ rừng
thêm tiếng cƣời
và nếp nhăn vầng trán
có bao chuyện lần đầu tiên suy nghĩ
những đơn giản của phận ngƣời nô lệ
bỗng phức tạp vô cùng khi ta sống tự do
không phải cái cuốc
không phải cái đinh
không phải thân trâu nhẫn nhục kéo cày
ta nhất định làm ngƣời!
với tôi,
là niềm tin
với cách mạng,
đó là giai điệu chính
đất lần đầu xới vỡ
bốc hơi ngùn ngụt