171
trong xà lim giữa cơn tỉnh cơn mê nhớ về
hàng bông bụt
trên cát trắng màu hoa day dứt
nhớ cả mùi mùa thu trƣớc ngõ nhà mình
vậy mà giờ con chƣa về đƣợc
chừng nghe thoảng tiếng thở dài những cây keo
đƣờng làng dấu chân trâu bò khô dƣới gió
mẹ có nhìn nhện sa nhƣ một điềm báo
chắc ngày mai...
vâng, nhất định ngày mai
dù mấy mƣơi năm đi qua vầng trán
con xin mẹ bình yên và kiên nhẫn
mở bàn tay khô gầy sạm nắng
thành bóng mát sau cùng nghiêng xuống đời con
mỏi mòn chăng hỡi núi non
mƣa tuôn nƣớc xối đá còn thủy chung?
tôi đi suốt những cánh rừng
thầm ơn mỗi chiếc lá từng chở che
đêm nằm dọc suối tôi nghe
những ngƣời qua trƣớc chợt về đâu đây
mùi thơm trái chín trên cây
dƣờng nhƣ thơm cuối tầm tay chính mình
con đƣờng treo giữa chông chênh
mùi thơm đã hóa ngọn đèn trong đêm
lặng soi từng bƣớc ta lên
thoáng xa thoáng lại kề bên mái đầu
nhƣ quả ổi lăn lăn về tuổi nhỏ
tôi tìm đến mùa thu và chờ đợi
một niềm vui nguyên vẹn tựa trăng rằm
mắt tôi gặp mắt mãng cầu ngơ ngác
bƣởi rám da hệt lũ trẻ lƣng trần