186
động thơ là kẻ thù của lƣời nhác. Sống thật thà vô tƣ thơ không sao chịu
nổi thói giả dối và vụ lợi. Ta đã viết những câu thơ không áo gấm ta đã
cho vang lên những âm thanh khó lọt tai một số ngƣời nhƣng lại khiến
nhiều ngƣời khác sƣớng tai vì nó gần với những gì họ vẫn nghe hàng ngày
hàng bữa
Vậy thì thơ thuộc về ai. Kẻ kiêu ngạo nhất kẻ thất vọng nhất trong
những nhà thơ cũng thầm nhận rằng thêm một ngƣời hiểu thơ yêu thơ
đồng cảm với thơ là thêm một niềm vui quá lớn trong đời. Liệu ta có dám
hy vọng sẽ đƣợc nhiều niềm vui nhƣ thế. Nhớ khi viết văn tế những nghĩa
sĩ bỏ mình vì nƣớc ta nhƣ nghe mái chèo âm binh khua dƣới đáy vực nhƣ
thấy đốm lửa hồn oan bay sáng rực ngoài đồng hơi lạnh cõi âm và hơi
nóng cõi trần hòa hợp bấy giờ ta nhƣ kẻ nhập thần nói lên tiếng nói những
ngƣời đã khuất
Ấy là khoảnh khắc vĩnh cửu khi nhà thơ thành chiếc cầu thông hai cõi
những khát vọng mà cái chết cũng không dập tắt nổi đã cháy lên ngọn lửa
và ngọn lửa tìm thấy khoảng chiếu sáng qua những dòng thơ. Cảm nghe
niềm tâm sự chƣa bao giờ đƣợc nói hết đến cỏ cây cũng rung động. Con
ngƣời đã sống tới cạn đáy đã tận lực tận tình hiến mình cho đời sống cho
lẽ phải nhƣng không có chuyện tất cả đều toại nguyện hay êm xuôi. Những
vực sâu nào con ngƣời phải tụt xuống để từ đó leo lên những đỉnh cao
những cây cầu lắt lẻo nào con ngƣời phải đi qua để tìm gặp chính mình