191
Bên Thầy ngƣời hoa tiêu bình tĩnh con đã học đƣợc cách kiệm lời và
tiết giảm những xúc cảm dễ dãi để con thuyền không nghiêng ngả giữa bão
táp của cuộc sống hàng ngày không lạc lối giữa những ảo ảnh lừa dối
những con sóng của lòng thỏa mãn không va vấp những đá ngầm ghen
ghét những cạm bẫy xu nịnh
Từ lúc luyện mình trở nên cứng rắn con mới thực biết rung động mới
hiểu tình yêu thƣơng không phải món quà bố thí mới phẫn nộ trƣớc mọi sự
thƣơng hại nhằm hạ thấp con ngƣời
Thầy đã dạy con sống vì nghĩa đã chỉ cho con thấy ở những ngƣời anh
em chân lấm tay bùn đạo sống ấy giản dị mà bí ẩn nhƣ bông sen giữa đồng
nƣớc. Và bông sen truyền cho con ngôn ngữ thâm trầm của nó một cánh
hoa mở ra hào hiệp một thoáng hƣơng thơm chân thật một cái ngẩng đầu
kiêu hãnh. Không tách rời bùn nƣớc nhƣng biết vƣơn cao trên bùn nƣớc:
đó là bản chất của nghệ thuật mà con hƣớng đến
. Sức mạnh khôn
ngoan trong lời ăn tiếng nói hàng ngày. Chiều sâu suy tƣởng không ở
những từ ngữ khoa trƣơng. Và sự giản dị- cái sau cùng mà ngƣời ta hiểu
đƣợc và đạt tới
Nhớ lời dặn con đã tìm Thầy qua lối nhỏ gai góc tận rừng sâu qua
khung cửa hẹp Thầy muốn con tránh những thành công dễ dàng muốn con
đi những bƣớc đầu tiên trong gian khó làm quen nghịch cảnh sẵn sàng
đụng đầu với những bức tƣờng bất khả. Một đời Thầy cay cực và kiên trì
chiến đấu để rút ra một điều:
nhƣ cây xƣơng rồng mọc trên cát ngƣời ta
có thể sống đƣợc nơi tƣởng chừng cạn nƣớc mà vẫn lặng lẽ nở hoa
.