truong ca tuyen tap - page 203

202
và lủi mất. Nghiến chặt răng ghìm cơn đau, ngƣời đàn ông quơ vội những
lá cỏ quanh mình nhai lấy nhai để. Quanh nơi rắn cắn, bao giờ cũng mọc
những loại cỏ trừ nọc rắn. Nhƣng đó chỉ là giải pháp tạm thời. Nọc rắn hổ
độc vô cùng. Ông phải bò đến một nhà cơ sở gần nhất để đƣợc cứu chữa.
Nhƣng ở đây đồng không mông quạnh, nhà gần nhất cũng cách ba bốn cây
số. Liệu ông đủ sức bò tới đó? Nọc rắn ngấm vào máu, tác động đến hệ
thần kinh từng giây phút. Mồ hôi lạnh rịn trên trán. Bỗng một ánh chớp lóe
lên ở vùng trí nhớ bắt đầu bị thƣơng tổn của ông: ngay gần đó có căn chòi
của ông già coi vịt. Ông già này chƣa từng liên hệ gì với cách mạng,
nhƣng.... Ngƣời cán bộ nằm vùng quyết định bò đến căn chòi ấy. Và khi
ông già coi vịt nghe động bƣớc xuống, ngƣời cán bộ chỉ kịp thều thào “rắn
hổ”.... rồi ngất lịm...
Nhà ngục Côn Đảo. Những ngƣời tù “chuồng cọp” chia nhau vài lá cỏ
ăn cho có chất rau xanh. Vào những đêm trăng, họ kiên nhẫn nằm chờ để
đƣợc ngắm một chút ánh trăng dọi qua khe hở nhà ngục. Vệt sáng mỏng
manh chiếu nơi bàn tay gầy guộc, trên bàn tay một lá cỏ bắt ánh trăng.
Ngoài kia, gió vẫn ù ù qua Hàng Dƣơng, qua Sở Đá, Núi Chúa, cầu Ma
Thiên Lãnh... Ngọn gió sẽ nâng lên hay vùi dập cánh buồm may bằng
những manh áo tù của ngƣời trốn đảo.
Mặc dù hy vọng chỉ là muôn một, Côn Đảo đã bao lần chứng kiến
cuộc ra đi của những ngƣời can đảm ấy. Phần lớn họ bị bắt lại, bị vùi thân
dƣới biển sâu do đắm thuyền hay lạc hƣớng, rất ít ngƣời may mắn gặp đất
liền.
1...,193,194,195,196,197,198,199,200,201,202 204,205,206,207,208,209,210,211,212,213,...239
Powered by FlippingBook