truong ca tuyen tap - page 211

210
Tôi xoay những ô vuông. Với tôi, thử thách ác nghiệt nhất trên
Trƣờng Sơn không phải bom đạn hay sốt rét, mà là ý nghĩ: ở đây, chính
nơi này, sao vẫn còn ngƣời ác? Tôi đã thấy một tay trạm trƣởng vừa chửi
vừa đá bay ống cóng cháo của mấy “khách” sốt rét, chỉ đáng tuổi em mình.
Tôi đã thấy một tay dẫn quân thúc những ngƣời lính đang sốt vật vã phải
vƣợt trạm, và tranh thủ xin tiền, những đồng tiền kỷ niệm cuối cùng của
họ. Vào đến đây thì còn giữ tiền Bắc làm gì nữa? Tôi đã thấy... mình ngây
thơ quá chăng? Cái chính, là tôi đã qua cú “sốc” đó, mà vẫn còn tin vào
những điều tốt đẹp.
Tôi xoay những ô vuông. Muôn năm những tình thƣơng đầy hiệu quả!
Không sƣớt mƣớt, không đãi bôi, đã thƣơng là phải giúp đƣợc nhau, dù
một chút. Mang ba-lô đỡ bạn qua đoạn dốc, kiếm nắm rau rừng nấu canh
tổ ba ngƣời ăn mát ruột, xé nửa tấm đắp của mình đổi một chú cầy tơ cho
đơn vị cải thiện...
Khi vỡ ra điều ấy, tôi biết, mình đã bƣơn đƣợc quãng căng nhất của
con dốc.
Tôi xoay những ô vuông. Những sắc màu chƣa đồng nhất. Rubíc một
trò chơi kỳ lạ. Chúng ta phải vất vả bao nhiêu để sắp xếp lại những ý nghĩ.
Có hàng tỉ cách sắp xếp. Rubíc – đó là cấu trúc của thơ.
Tôi xoay những ô vuông. Màu trắng bên màu đen. Màu trắng nhƣ
cánh cửa mở vào ánh trăng. Màu đen nhƣ khu rừng đầy bóng tối.
Em ở xa em chỉ hiện về trong nỗi nhớ
đầy trăng
anh không thể ngủ không thể ngủ
dù đêm rất bình yên.
1...,201,202,203,204,205,206,207,208,209,210 212,213,214,215,216,217,218,219,220,221,...239
Powered by FlippingBook