216
Tôi xoay những ô vuông. Có lẽ đơn giản nhất là ngủ. Vậy mà vừa
chợp mắt những mộng mị, những giấc mơ đã lũ lƣợt kéo đến – giờ hoạt
động của phía lƣng mặt trăng- Thậm chí cả núi lửa cũng bắt đầu sôi sục, để
bù cho cái phần ban-ngày-bình-yên-sáng-rõ của ý thức. Những ngƣời càng
hiền lành những giấc mơ của họ càng dữ dội. Làm sao tôi biết chị phụ nữ
tất bật vất vả kia đang theo đuổi những gì ? Và chàng trai rụt rè đi xin việc,
tái mặt khi đứng trƣớc ông trƣởng phòng tổ chức, chàng trai ấy đang ấp ủ
những đạo hào quang nào trong cõi sâu lặng lẽ?
Tôi xoay những ô vuông. Hình mẫu mơ ƣớc thời trẻ của tôi là một cầu
thủ bóng đá nổi tiếng. Một hình mẫu chẳng bao giờ tôi đạt đƣợc. Mỗi
chúng ta đều mong muốn trở thành ngƣời khác, với những phẩm chất đặc
biệt khác mà mình không có. Đôi khi tôi cũng mơ thành nhà văn, nhƣng
hình ảnh này hơi kém sức thu hút. Thời gian sẽ quân bình và hiện thực sẽ
tàn nhẫn chỉ ra đâu là mơ đâu là thực, nhƣng vì sao ta cứ quyến luyến với
hình ảnh ban đầu ấy, vì sao ta tƣởng tƣợng mãi về nó đến nỗi dƣờng nhƣ
nó sống thực trong ta.
Tôi xoay những ô vuông. Anh sẽ nói: hành vi vô ý, hành vi vô cớ...
anh sẽ dẫn Anđơrê Gid... Không phải đâu! Đó là hành vi mà sự cố ý ẩn sâu
trong tiềm thức, đẩy những màu sắc ngẫu nhiên nổi lên bề mặt nhƣ rubíc
xoay quanh trục bí mật của chính nó.
Tôi xoay những ô vuông. Tôi cần gì ƣ? Có thể cần tất cả, có thể chỉ
cần cành củi để nhen lên ngọn lửa khi thiếu lửa. Một màu rơm tƣơi gợi
nhớ mùa gặt, mùi vỏ bào dẫn ta về những cánh rừng mùa khô, khoảng