truong ca tuyen tap - page 218

217
trống nhỏ đủ hình dung bầu trời, thoáng nhìn của ánh chớp định hình sự
vật mà nó soi sáng, một bông hồng dầu dãi không tàn úa giữa những bố
cục kỳ quặc nhất của thế kỷ hai mƣơi... Chúng ta xoay mình trên đất, trên
gỗ, trên sắt thép, trên giấy, trên con ngƣời... chúng ta xoay còn nhanh hơn
rubíc trong bàn tay nhà vô địch.
Tôi xoay những ô vuông. Đây quả táo chỉ vừa miệng một cháu bé,
cháu ăn và nhằn ra cái hạt. Tôi giữ lấy đem gieo. Sang năm, nó sẽ nảy lên
một cây táo non. Không phải vì chống lại cái chết mà con ngƣời sáng tạo.
Chính nhu cầu tự thân của cái sống làm nảy lên cây táo non, làm nảy lên
nghệ thuật.
Tôi xoay những ô vuông. Nhớ hồi mới tập làm thơ, tôi đƣợc một nhà
thơ đi trƣớc biếu không bài học này: “Làm thơ khó lắm!” Hình nhƣ lúc nói
câu ấy, anh ta có vẻ mặt rất nghiêm, mũi phồng lên và hơi đỏ - biểu hiện
của sự tập trung – Mãi sau này, mỗi khi viết có nguy cơ thành quen tay, tôi
lại giật mình nhớ lời cảnh cáo đanh thép: “Làm thơ khó lắm”! Mặc dù phát
từ miệng một nhà thơ chuyên sản xuất những vần thơ dễ dãi, câu nói đã là
điều tâm niệm, ít nhất với riêng tôi.
Tôi xoay những ô vuông. Chúng tôi cùng đứng trên bãi cỏ, dƣới nắng
gắt. Một tiếng nói:
-
Anh viết đi!
-
Nhƣng trƣớc hết, cô gái này cần những bàn tay giúp đỡ, đƣa cô
về sống nhƣ mọi ngƣời, với mọi ngƣời. Sau đó, tôi sẽ viết.
-
Tại sao không phải là anh chìa bàn tay ra trƣớc nhất, anh và những
bài văn bài thơ của mình?
-
Tôi hiểu, nhƣng chuyện này phức tạp lắm, mong anh thông cảm.
1...,208,209,210,211,212,213,214,215,216,217 219,220,221,222,223,224,225,226,227,228,...239
Powered by FlippingBook