truong ca tuyen tap - page 206

205
Trong một khoảng thời gian, cũng ngắn ngủi thôi nhƣng vô giá, ngƣời
Sài Gòn đƣợc giải thoát khỏi những hệ lụy thƣờng ngày. Họ theo những
đám múa lân, đội kèn, múa tập thể, những cuộc vui nhậu nhẹt mừng chiến
thắng mà nhiều ngƣời trong số họ cũng chƣa hiểu hết ý nghĩa. Nhƣng vui
đã! Hòa bình rồi, hòa bình thiệt rồi! Tất cả những phiền toái, thắc mắc hãy
dẹp sang một bên.
Mảng màu vàng sáng rực lên, biến thành đám cháy trên đồng cỏ.
Trung đoàn hành quân xuống đồng bằng trong chiến dịch mùa xuân 1972.
Một chiếc trực thăng “cá rô” xuất hiện. Đoàn quân nhanh chóng lẫn vào
đám đế. Dƣờng nhƣ tên Mỹ lái trực thăng thấy điều gì khả nghi. Cánh quạt
máy bay quạt dữ dội, muốn nhổ bật những bụi đế. Những trái lựu đạn nổ
liên tiếp. Khói trùm lên. Giữa cỏ, ngƣời ta thấy một cặp mắt mở to. Biết
bao cặp mắt nhƣ thế vùi trong cỏ, mà tên Mỹ kia không tài nào phát hiện.
Cặp mắt chăm chú của một em bé. Em chờ cái giây phút vẩn vơ nhất:
một búi cỏ lông chông bị gió bứt, lăn tròn trên cát. Em bé đuổi theo búi cỏ,
chạy lăng quăng. Em cũng là một búi cỏ màu nâu.
Ngƣời ta dẫn nƣớc từ trên núi xuống, nƣớc chảy trong những lòng
mƣơng bằng bê tông băng qua vùng cát cháy, băng ngang dòng sông nƣớc
lợ, về tận nơi giáp biển. Phải có tầm vóc của núi, tấm lòng của nguồn suối,
mới có cánh tay tình yêu dài đến vậy.
1...,196,197,198,199,200,201,202,203,204,205 207,208,209,210,211,212,213,214,215,216,...239
Powered by FlippingBook