119
mọc âm thầm giữa nhớ và quên
“bao giờ hết cỏ nƣớc Nam thì ngƣời Nam
mới hết đánh Tây”
ta nghe dòng sông rùng mình chảy rợn
dƣới be xuồng
những bè cỏ trôi về đâu lớp lớp
ráng đỏ hực nơi xƣa chiếc tàu xâm lăng bốc cháy
đúng nhƣ lời tiên tri của Nguyễn Trãi
lời cảnh cáo của Cao Bá Quát
mặt trời lặn sâu trong nƣớc để bùng lên đám lửa dữ dằn
không có bình minh nào cho các ngƣơi
không có hoàng hôn nào cho các ngƣơi
tiếng máy rù rù ru những giấc ngủ đầy ác mộng
các ngƣơi chết khi đang sống và chẳng bao giờ sống lại
theo những điều hứa hẹn trong sách Khải Huyền
dẫu trăm năm hay nghìn năm
vẫn chỉ còn những dân chài làm ăn trên mặt nƣớc
rót rƣợu đầu ngọn sóng
mừng mẻ lƣới cuối ngày
mừng cả những con cá vừa thoát lƣới
làm sủi tăm một vùng sông
đến trăm năm hay nghìn năm
có ngƣời hoài công kiếm tìm những dấu tích
nƣớc chảy