129
chiếc lá
xốc áo đứng lên
lƣu đày
bầy cá nƣợc đua theo thuyền
trăng bầm đỏ
mặt biển bùng cơn ác mộng
con quái vật lừ lừ phun khói
đang bò về phƣơng Đông
ta thét gọi
chỉ mình ta tỉnh thức
tiếng ta chìm nhƣ hòn sỏi giữa mênh mông
lặng ngồi cho cạn đêm sƣơng
nâng chén rƣợu với hƣ không chuyện trò
một đời trải bấy âu lo
cái vui thiên hạ bao giờ vui chung
bình sinh khoác mảnh chăn đơn
đói no ấm lạnh thói thƣờng khác nhau
nỗi niềm lo trƣớc vui sau
hai con mắt mở chiêm bao mấy lần
bƣớc đi bƣớc ở tần ngần
trống hoang quán trọ trần gian gió lùa
ta sẽ trở lại
con ngƣời
dài hơn mọi con đƣờng
giữa hai hàm răng là bóng tối
những ngƣời trốn thuế trốn sƣu
bóng tối trùm lên cái nhìn hốt hoảng
những ngƣời không muốn chết trƣớc lăng vua
nhƣ sỏi đá
những ngƣời vốn rụt rè ai gọi cũng dạ
suốt đời quẩn quanh chật chội lũy tre làng