122
ĐÊM TRÊN CÁT
(Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát)
những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hòa
cặp mắt giấu sau bóng tối
tiếng thở dài
bàn tay nơi không thấy bàn tay
phút chốc đốm lửa lóe sáng
ngƣời lính canh bên con nghê
bao giờ
ta không định ra đi hay ở lại
hoa gạo trong sƣơng sớm
nung nấu lòng kẻ xa
ta đứng phía mặt trời lên chậm
nửa đƣờng đời cơn gió thoảng qua
đừng nói đừng nhắc
ta thèm nghe tiếng giã gạo
vợ hiền tấm mẳn làm thuê
và dòng sông chảy ta nghe
mùa đông bãi quạnh lạnh tê gió lùa
ta nhƣ thể cành bàng khô
cắn răng chịu rét mà chờ lộc non
bao giờ