117
chỉ nghe tiếng tù và đánh thức những vảy cá
mái chèo gõ nhịp mặt trời
tay lƣới bủa vào thời gian thăm thẳm
có phải trái tim dòng sông bốc cháy
đã hóa giọt nƣớc trôi về nguồn
lƣỡi kiếm vung thần quỷ rụng rời
đã chìm sâu tận đáy
nhƣng anh bạn gió mùa tinh quái
ca rằng:
“
trời sanh cây cứng lá dai
gió day mặc gió chìu ai không chìu
”
ca rằng:
“
nước láng linh lục bình xuôi ngược
cảm thương người như đước mọc vàm sông
”
ca rằng…
tiếng sình lầy thở dƣới nắng trƣa
cá quẫy sƣơng mù
mùi gốc tràm cháy dở
ta lắng nghe xƣơng thịt chính mình
những miền đất trăm năm thức dậy
vết thƣơng cũ đêm trở trời
nỗi khát khao chừng đã phủ da non
giờ tấy lại xót xa muối xát
những gì bấy lâu tƣởng yên bề nhịp theo thời tiết
bỗng lồng lên nhƣ ngựa chứng trong máu ta