107
chịu hàng ngày cảnh đuổi xua đói khát
không để cất lên những câu ca rời rã
thứ nƣớc đƣờng chẳng xoa dịu đƣợc ai
những đợt sóng khởi từ bàn tay
sợi dây mềm bài hát
buộc chặt anh với số phận bao ngƣời
chiếc xuồng lênh đênh dòng sông đầy cá mập
ráng chiều đỏ máu loang mặt nƣớc
ngƣời vợ chạy tìm chồng lá dừa khuya tơi tả
đêm xuống tới bao giờ nữa
ngọn đèn xanh mắt mẹ bỗng nhòa
anh đã thức trong bóng tối
ngủ trong bóng tối
mơ những giấc mơ trong bóng tối
nhƣng bài hát anh bay thẳng tới mặt trời
ngợi ca trái-dừa-lửa kỳ lạ
treo trên đời tất cả chúng ta