100
và hy vọng? và nụ cƣời ?
của ai phải lìa bỏ quê
sống lang thang còn lang thang sau khi chết
đã cắm xuồng đời mình giữa đồng lầy heo hút
muỗi kêu nhƣ sáo thổi
đã chìm xuống tận cùng nhƣ cặn rƣợu
bị lột truồng trong mấy tiếng chửi thề
cuộc đời chó đẻ!
nhƣng sao cực quá thế này?
biết nguyền rủa ai cảm tạ ai đây
trời chăng? vua chăng? hay đất bùn ngay dƣới chân mình đứng ?
hay lƣỡi rìu mình vung quá trán
chém sâu vô những khổ lụy trần gian
thì tuôn nữa vào rừng hoang
lớp da dày cứng hơn bởi gai cào
cái nắng đồng phèn bốc hơi ngùn ngụt
từng trận mƣa rào gõ trống trên lƣng
phát cỏ phát cỏ
chắt chiu từng hạt giống
đất chẳng phụ ngƣời
chỉ ngƣời phụ ngƣời thôi
kẻ giàu ăn hết của kẻ nghèo
đời là thế
quan bỏ mặc dân
đời là thế
đi đâu?