96
đứng trƣớc ngƣời tôi chỉ là đứa trẻ
mỉm cƣời dút dát
nhƣ e sợ ngọn sóng kia vùi dập
cho tới khi tôi hòa nhập cùng ngƣời...
khi đó tôi thành hạt muối nhỏ nhoi
đọng mặt trời tan trong nƣớc
đi lại dễ dàng giữa hai bờ sống chết
lấp lánh lặng im ca hát mặn mòi
giọng cao tung bọt trắng trời
giọng trầm sâu thẳm
tôi trôi qua những vùng bóng tối nhấp nhoáng ngọn lửa sình lầy
đám rễ bần quờ quạng đón nƣớc lên
mắt chớp xanh đom đóm
những rừng tràm bầy ong rung cánh sáng
qua bao mái lều cất tạm
giữa biền bƣng vàng ố đất phèn
ai đầu tiên rèn chiếc phãng
cho cánh tay phát cỏ nhịp nhàng nhƣ múa
vũ điệu trên trống đồng sao lƣu lạc tới đây
ơi con trăng ngƣời xa xứ
cứ mải miết theo ta lúc vơi lúc đầy
gió bạt luồng chim về hai phía
cù lần kêu khắc khoải
tiếng cọp gầm mang mang nƣớc lên
sáp ong nổi những đám mây tơi tả
trên dòng sông ráng đỏ