105
còn cháy trong khoảnh khắc
một đồng lúa chín vàng
ngƣời hát rong cúi xuống cây đàn
rồi ngƣớc lên khoảng cao xanh
bầu trời giàu có làm sao
nắng lấp lánh những đài mây trắng
cơn gió trải ban mai thầm lặng
tiếng cu gù óng ả lùm tre
nhƣng mắt anh chỉ thấy đêm dày
mắt mở căng ứa máu trƣớc màu đen
bầu trời xa cách làm sao
những ngón tay khô khẳng
mơn man cào cấu sợi dây đàn
chợ Trƣờng Bình hôm ấy
những đám cháy vừa tàn
chẳng ai còn lòng nào mua bán
sao giữa chợ bà con xúm đông
ngƣời hát rong cúi xuống cây đàn
rồi ngƣớc nhìn thật chậm xung quanh
tƣởng anh đang điểm từng khuôn mặt
tƣởng họ với anh nhìn nhau tận mắt
dò hỏi nhau một tiếng trả lời
anh ôm đàn tới đây không bán âm thanh
hay mếu máo nụ cƣời
mua chút lòng thƣơng hại
sau những đòn cay nghiệt cuộc đời
anh không chịu cho dây đàn tê dại