110
giữa tiếng hò reo
Trƣơng Định giật cƣơng quay đầu ngựa...
Nƣớc vàng rịn trên da cây tanh tƣởi mùi lá mục
những lớp vảy bóng tối những con còng ngơ ngác
dây leo lầm lì nhƣ rắn cuộn
ta không đến đây tìm cái chết cho mình
chiếc xuồng nhỏ thả vào khuya khoắt
ta phải đâu ngƣời ẩn dật lánh đời
một mảnh lá xoay tròn ráng chiều vàng hực
ai nói ngàn năm nƣớc chảy xuôi
ai nói đừng chống kình vô ích
đừng cƣỡng lệnh vua mang tiếng nghịch thần
cả đời ăn lúa gạo vua ban nhiều vô kể
phải múa hát làm sao cho khéo cho khôn
tiếng trẻ khóc thét nắng hầm hập nẻo đƣờng chạy loạn
đôi vai mẹ già run run sóng lừng sông Soài Rạp
lửa nuốt nghiến ngấu những mái nhà
bầy cá mƣơng mừng gặp thời nƣớc đục
thấy mồi ngon chúng nhao nhác nhào ra
chúng vờ vĩnh khuyên ta an phận
nên khấn phật trời phù hộ đƣờng công danh
chó chết!
mũi xuồng con lách sâu vào đám lá