112
thấm thía một mái nhà lúc đã bơ vơ
rƣng rƣng khói bếp sau mƣa
vƣờn ai lá thẫm lửa vừa nhóm lên
phải mùi cá nƣớng không em
ta nâng chén rƣợu bình yên thuở nào
giữa anh em giữa trời sao
chẳng phân cao thấp nhìn nhau, cả cƣời...
lau sậy lau sậy phất cờ
khi triều đình xóa của ta mọi chức tƣớc
tầm vông tầm vông thành giáo mác
khi cuối cùng trong tay ta một tấc sắt không còn
mỗi cửa rạch lùm cây ta dừng tạm qua đêm
hoa móng rồng thơm hắc
những lá rau sáng rực
có lẽ mùa xuân sắp về
hay chẳng bao giờ về nữa
đồng mùa khô gốc tràm trơ vơ bóng cò trắng lẻ loi
nắng dộp da thèm một gáo nƣớc ngọt
bỏ quên bóng mình bên bóng cây bình bát
ta ngang dọc
xoáy tròn
cơn lốc mê man
làm sao quên vai mình đang gánh nặng