104
nếu trời cho cơ hội
đƣợc trò chuyện tâm tình
biết nói gì đây
hay bàn tay ta bỗng lặng lẽ rung lên
nâng chén rƣợu mắt mèo
tôi sung sƣớng chúng ta còn rất trẻ
có hề chi một trăm hai mƣơi năm
những khoảng cách trở nên vô nghĩa
cảm ơn nhà thơ mù
cảm ơn ngƣời hát rong căng số phận mình trên sợi dây đàn độc
nhất
hát về những ngọn sóng bình minh
NGƯỜI HÁT RONG
Quấn chặt tấm khăn rằn cũ nát
ngón tay run run lƣớt qua dây đàn
bỗng thốt một âm thanh nghẹn tắt
dòng suối đá chắn ngang
cánh chim lá rụng
dây cung bật mũi tên