89
rồi góp nhặt những bài thơ xƣớng họa
cung kính trình các quan bảo hộ
xin một chân đốc phủ
rồi vênh vang xe ngựa dạo Bồn Kèn
tai dỏng nghe nhạc Tây vầy inh ỏi
mắt rỉ vài giọt lệ thƣơng cố hƣơng
rồi vỗ ngực làm thơ tự phục mình
đã khôn ngoan trở cờ đúng lúc
ở đời chỉ chết ba thằng dại
sức lực bao lăm mà tính chuyện chống kình
chi bằng ca bài “Tôn phu nhân quy Thục”
nƣớc đục rồi ai còn kể nhục vinh...
hồ Tịnh Tâm những đóa sen đài các
đã mở cánh báo tin mùa hạ
nắng vàng rực những bông mƣớp dân gian
con chim sẻ rỉa lông trên tàu dừa
bay vụt đi
dọc đƣờng xuyên Việt lê thê
có ngƣời con trai khóc mẹ đến mù lòa
bấy giờ anh chƣa biết
mƣời hai năm sau
đôi mắt mù thêm một lần khóc Mẹ
bay đi đâu bầy chim khốn khổ
lửa đã lan tới miệt vƣờn yên ả
giữa trăm ngàn âm thanh hỗn loạn
nhà thơ mù nhận ra tiếng chân chạy trẻ con
những bàn chân nhỏ nhoi lon xon