truong ca tuyen tap - page 124

123
câu hát thời bé dại
ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng”…
sẽ tới lúc chăng
con nghê đá ngƣời lính canh hóa đá
đêm cứng khô nhƣ một bức tƣờng
ai thả rơi từng bƣớc chân
hoang vắng… áo phong trần tả tơi
ta đã giải trọn kiếp ngƣời
với dòng sông dựng ngang trời thanh gƣơm
với bài ca thuở khốn cùng
hát bên ngƣời đói ngập ngừng xin cơm
với tàn nhẫn lời roi song
cháy trên da thịt hãy còn biết đau
đừng nói đừng nhắc
ta đã gƣợng dậy thế nào
để ném những câu thơ
nhƣ khạc từng búng máu
có lúc vào canh ba sợi dây đêm chùng lại
ta lấy chiếu đắp thêm cho chú nhỏ
khêu bấc đèn ngóng đợi
ngỡ vừa nghe tiếng kẹt cửa của hƣ vô
giận mình chƣa học đƣợc phép ngủ
mắt trừng trừng mở trƣớc vực sâu
những con chuột nhắt
gặm nhấm tấm vải hy vọng
mà ta canh cửi suốt đời
những con chuột nhắt
bò qua khoảng không chóng mặt
lên tận chín tầng trời
1...,114,115,116,117,118,119,120,121,122,123 125,126,127,128,129,130,131,132,133,134,...239
Powered by FlippingBook