127
đã trộn trong ta hàng ngàn số phận
nhƣ bột nhào nhƣ vôi vữa
mong một ngày hiện rõ
chất thật mỗi con ngƣời
lặng yên trên bề mặt
gào thét dƣới chiều sâu
hiểu những giới hạn
và khoảnh khắc
một thành hai thành ba thành vô số
mãi mãi dò tìm
mãi mãi không thể nào chạm đáy
những quả táo non chua chát
ngọt ngay dƣới mắt trẻ thơ
cha lẩn thẩn đi học nghề mổ rồng
đâu ngờ các con đói gầy đến thế
nhƣ Thiếu Lăng thuở xƣa về nhà
ôm mặt khóc đất trời sầm tối
những giọt nƣớc mắt
tắt nhanh trên cát
những giọt nƣớc mắt
chẳng cần hóa ngọc
ném gông dài làm chiếc thang mây
cƣời dội tới những tầng cao chất ngất
ta sống lại nhờ tiếng cƣời
lần thứ hai chào đời từ ngục thất
xin bạn đừng kinh ngạc
vì sao chiếc mầm cây nhỏ nhất
bị cả mùa đông nhào vô trấn lột