134
bị trói chặt giữa vòng dây và bóng tối
giữa thói quen hàng ngày và nỗi sợ
những chữ lạ viết mãi vào không khí
thẩm vấn tra tấn ngục tù
không duyên cớ không tuyên án
tóc bạc trắng chờ lƣỡi-dao-chƣa-biết-bao-giờ-đến
tại ta không muốn bỏ rơi những gì tốt đẹp
ta mỏng manh nhƣ một con ngƣời
với tình thƣơng
lấy lƣng mình che đỡ những câu thơ non nớt
lấy những câu thơ làm tấm áo che ngƣời đang rét
trƣớc ngọn roi gió bấc phũ phàng
dù tất cả sẽ trôi qua
nắm chặt bàn tay
những ngôi sao mọc giữa bùn lầy
sáng trong nƣớc mắt
con đƣờng xuyên đám mây giông bão
chiếc lá xoáy
mƣa hút vào thung lũng
nghe giá lạnh tàn phá cơ thể
ta đứng bên bờ sông bông cỏ nở hoa
một giọng nói rất khẽ
những chấm xanh nhỏ nhoi này là tín hiệu của mặt đất
của mặt đất lớn lao thƣờng xuyên bị đẫm đạp
đến với ta nhƣ dòng nƣớc mát
nhƣ mắt con ta sau chuỗi ngày xa cách
nhƣ hàng xoan non rƣng rƣng tháng giêng
cỏ bồng bềnh câu thơ hoang dại