142
con đƣờng sống trâu bùn nhão
biết tìm đâu lối ra?
vào những phút trống hoang nửa đêm giấc ngủ
mọt cƣa căn nhà âm thầm
có nỗi đau còn hơn cái đói
ta biết không thể tiếp tục đời mình nhƣ thế nữa
hôm qua Tây đoan về bắt rƣợu
quất ba-toong xuống đầu dân
hôm qua lý trƣởng sai đàn em hành hung giành đất
hôm qua ở xóm trong có ngƣời vỡ nợ treo cổ trên cành đa
hôm qua trống nhỏ dẹp đƣờng inh ỏi
quan tuần vũ về hƣu nổi hứng đi tuần
ta biết không thể tiếp tục cuộc đời nhƣ thế nữa
“nô lệ chính là bạo động”
ai đã nói
trong thì thầm gió luồn khe cửa
giữa nhịp trống thúc thuế hùng hổ
ai đã nói
“chỉ có một con đƣờng...”
con đƣờng phải xuyên qua cánh cửa nhà tù tăm tối
những giọt nƣớc nằng nặng đều đều xói vào óc
nền xi măng nhơm nhớp
một đốm sáng nhợt di động trên tƣờng
tiếng mõ tre cầm canh
ngƣời lính Ra-đê gục đầu bên cây súng
những cánh rừng heo hút
mà tên gọi thành tên địa ngục