148
bây giờ ta trở lại
những cảm xúc trẻ trung nhƣ máu
dù huyết quản già cứng qua tháng năm
những lối mòn cỏ lấp
hơi đá thở buốt lạnh buổi chiều
bây giờ ta trở lại
bƣớc chênh vênh
theo con đƣờng chỉ loài thú tinh khôn và
ngƣời thợ săn nhận biết
dẫn về một thung lũng đầy trăng
trăng
hỡi ngọn lửa không đốt cháy
đặt trên vai ta bàn tay mát rƣợi
xuyên suốt ta nhƣ ánh mắt tình yêu
áo ta mỏng lắm
tấm áo xanh bạc phếch của ngƣời tù
đƣờng còn xa và đêm tối
chân rƣớm máu
khoảng sƣơng trắng mờ kia có thật chăng
tim đập nhanh trƣớc cổng mỗi nhà sàn
cành lá xanh
có gài kín những tấm lòng chân thật (1)
giọng hoài nghi có tỉ tê bên vách nứa
xin cứ nhìn thấu ta trong lặng lẽ
hỡi già làng
áo ta mỏng lắm
tấm áo xanh bạc phếch dƣới vầng trăng
bàn tay mở ra
cũng xác xơ vì khổ sai vì sƣu thuế
đây những vết hằn nô lệ
mà nắng mƣa chẳng thể xóa nhòa
là dấu hiệu nhận nhau