17
hơi bùn tanh tanh trong rễ lục bình
còn phải lội hết đêm quần áo ƣớt
nắm cơm vắt khi chiều vị lạt nƣớc sông
chúng tôi đã qua với tiếng chim đêm
cơn gió thốc chân trời rạng sáng
với nắm cơm thiu trở mùi chua chua
những thành phố dâng lên bên bờ giấc ngủ
ôi sao Hôm! Thƣơng nhớ gởi về xa
ngọn lửa em cháy suốt đời nguyên vẹn
qua những tháng năm dài đi kháng chiến
phút giây nào chẳng mang bóng em theo
sẽ trôi mãi cùng nhau hỡi dòng sông bè bạn
mỗi chúng mình là giọt nƣớc
uống đất bùn và mặt trời long lanh
sẽ khát mãi hỡi cánh rừng u tối
nƣớc bật lên từ những rễ cây
những ngọn suối vặn mình qua kẽ đá
khi xác lá mục chìm toan đầu độc nguồn sông
sẽ trở lại lòng ta đói no đồng đội
cuộc đời trong veo nƣớc mắt tiếng cƣời
những gƣơng mặt nồng nàn quanh bếp lửa
tiếng tắc kè buông rơi đêm xào xạc nóc rừng
ai đang nhớ vùng quê mình ngoài đó
những ngọn đồi đá ong nuôi giấc mơ bạch đàn
mẹ quét lá thấy dấu con trên đất
ngày con đi chân cứng đá mềm
con đã trải đá mềm rồi mẹ ạ
và đá cũng cứng hơn con tƣởng rất nhiều
nhƣng cây bạch đàn trên đồi kia đứng đƣợc