19
nồi cháo khuya cả đơn vị gật gù...
những thăng trầm bao năm tháng chiến khu
không dập nổi ngọn lửa đằm trong mắt
lắm trận đói lắm trận càn thắt ngặt
đêm lạc rừng võng buộc giữa chênh vênh
nghe dế giun rên rỉ giọng thấp hèn
thèm một tiếng chim bình minh nhƣ suối mát
tôi đến đây thành rễ cây hút chặt
với đất này – nhớ câu hát ngày xƣa
“
lấy anh em biết ăn gì
lộc sắn thì chát lộc si thì già
”
nhƣng thƣơng quá biết làm sao khác đƣợc
có thể nào khác đƣợc nếu mình yêu
nơi đó xuồng anh trôi giữa xóm nghèo
những ngôi nhà dìm trong gió sớm
mái lá gầy nép gốc cây vạm vỡ
mùi nƣớc mƣa mùi khói un mùi cá nƣớng
cỏ âm thầm mọc dƣới trời sao
đã phủ lấp lối mòn năm trƣớc
cỏ trùm lên những chiếc M113 đang rữa nát
thành những gò đống lang thang
khi anh ghé xuồng thăm chú Tám
con nƣớc rong nhằm đêm cuối tuần trăng
ông già cởi trần tay vuốt chòm râu cƣớc
da màu đồng và đôi mắt màu than
rƣợu của nhà tôm cá của dòng sông
ngƣời của đất tâm hồn của gió
anh ngồi xuống chẳng có gì bỡ ngỡ
phên liếp sơ sài không ngăn cách mùa xuân