13
đƣa xuồng ta trở lại đầu nguồn
con nƣớc lớn nuốt trời xanh khoảnh khắc
lau trắng xóa đứng trong chiều lặng phắc
những rẫy mới phơi lƣng trần đen xạm
thở nhọc nhằn từng đụn khói dồn lên
anh đã đến trƣớc tôi một mùa kháng chiến
tiếng ghi ta bếp lửa đêm rừng
cơn mƣa dứt
nghe mễn “tác” cồn cào bên suối đá
ngoài trảng tranh âm ấm nảy chồi
cuối mùa khô đất đang hồi trở dạ
nồi khoai mỳ trên bếp cũng vừa sôi
trái tim anh rung giữa những dây đàn
giữa những dây đàn bỗng dòng sông chảy xiết
và cô gái hiện lên đột ngột
cất giọng hát nhƣ một luồng gió ngƣợc
cuốn ta về nguồn sông
đó là lúc nƣớc rong ngập những rễ gừa
(1)
chiếc xuồng một vệt đen lẳng lặng
đuôi cá quẫy chòm sao tan loãng
phảng phất mùi cỏ cháy đống un
mùi phân bò ngai ngái
những con tôm càng xanh mắt đỏ lừ
một khoảng ngắn giữa hai chấm lửa
và mũi chĩa xiên ngập lƣng chúng nó
sƣơng giăng xa tiếng vọng cuối rừng
ngôi nhà nhỏ cất de ra mí nƣớc
bếp lại nhen mùi tôm lụi bâng khuâng
ly rƣợu trong hồng lên cùng ký ức
uống đi anh ngọn lửa của mình