23
không phải lời cuối cùng giã biệt
chúng tôi những thằng lính trẻ
lớn lên khắp trăm vùng gọi nhau là đồng đội
đi chiến đấu ngủ bụi nằm bờ đầu nguồn cuối bãi
nhiều đứa cùng tuổi với bài hát của anh
lòng vô tƣ đã hát một lần
và nhƣ anh ngã xuống
cây cô đọng màu xanh từ ngực đất
ai cũng biết rồi mùa xuân sẽ đến
một tiếng chim bên đƣờng trong veo giọt nƣớc
sẽ nhắc lại
vẻ tƣơi sáng chảy tràn gƣơng mặt những ngƣời yêu
sẽ nhắc lại bao điều
ta hay nói cùng nhau sau này sau chiến tranh
những chuyện đừng ai cho là nhỏ nhặt
bây giờ không còn anh
mỗi chúng tôi còn một cuộc đời
trên bàn tay mở ra cân nhắc
tôi chƣa hề tin phép lạ
nhƣng tôi tin kỳ diệu những lời cất lên từ trái tim
ngôi sao hát lúc tối trời
dòng sông miên man chảy
hai mƣơi năm vợ anh vẫn chèo xuồng ngƣợc nƣớc
lặng lẽ cứu từng bông lúa
đƣa ta qua mắt nhìn thẳng những vực sâu
con ngƣời không thể thiếu bài ca
dù chỉ một lần một lần thôi đã hát
trên bàn tay em tặng anh
ngọn nguồn của hạt
trên bàn tay em tặng anh