25
năm ấy mùa mƣa rừng đƣa lƣng chịu cả bầu trời
đàn vắt xanh chuyển lào xào sau lá
chúng tôi gùi thâu đêm
chân dép đạp lối mòn vệt lân tinh mờ nhạt
khi cùng ghé lƣng mang quá sức nặng chính mình
trong chia sẻ rừng ơi ta thành đồng đội
những giông gió khiến mặt rừng bối rối
nhƣng lòng rừng yên tĩnh dƣờng kia
lối nhỏ mở ra những hƣớng mới không ngờ
ta đi mãi chẳng bao giờ thấu đƣợc
đây giàn giá ai dựng lên cho đặt gùi nghỉ tạm
cơn đói lạnh tiếng chim khuya mùi hoa sau mƣa ập đến cồn cào
thèm củ mì nƣớng vàng thơm thèm giấc ngủ
thèm một ấm trà bè bạn thức bên nhau
mùa mƣa ấy bây giờ đọng trong tôi gƣơng mặt
những Đƣờng, Phong, Hùng, Nam, Dũng, Tuấn...
những tên quen trẻ lại giữa rừng già
mỗi dáng dấp mỗi tâm tình riêng biệt
thoắt đến thoắt đi nhƣ từng chuyến mƣa sa
và đất giữ âm thầm trong đất
chiến khu này chúng con là của mẹ
ở đây lời cuối cùng mẹ báo trƣớc hừng đông
đêm con ghé nhà mẹ vùi củ khoai kêu thằng Út
liếp cửa gầy lạnh run lập cập
đến bao giờ đời mẹ mới thong dong
đêm ấy bên bếp lửa con kể mẹ nghe lời Bác Hồ vẫn nhắc
về ƣớc ao tột bậc của Ngƣời
sao cho dân mình ai cũng có cơm ăn áo mặc
ai cũng đƣợc học hành đƣợc rộng rãi niềm vui