30
không cật ruột chẳng họ hàng
mỗi ngƣời mỗi quê hƣơng
họ đi vào chiếc nôi chung của một thời khốc liệt
THỬ PHÁC LẠI MẤY CHÂN DUNG
I
ông Chín vuốt râu xốc lại quai bòng
bòng của ông là một thùng đạn đại liên cũ
sẽ thành chiếc phao khi qua rạch băng sông
chắc hẳn nhiều năm sau
lại có ông già nhƣ thế
giữa quây quần cháu con
khoan thai vuốt râu khoan thai kể
còn ông Chín
tới bây giờ nhƣ chƣa phút rảnh rang
dấu gậy chống hằn trong đêm bƣơn bả
tai vẫn quen nghe pháo giặc “đề pa”
nghe rõ hơn nỗi mong ƣớc bà con tiếng đất tiếng gà
tiếng trẻ khóc thét căn nhà hoang vắng
nhƣ cây trâm trụ giữa ngã ba làng
những đìa Sấu bƣng Heo gò Me sông Cũ
đã mọc rễ vào trí nhớ
mỗi khi ông Chín xòe bàn tay
thấy hiện dọc ngang miền quê kinh rạch
thấy lóe dƣới nếp khăn đầu rìu đôi mắt xếch
và tấm lƣng trần ngƣời mở đất năm xƣa