39
và chúng tôi và địa hình cùng nhỏ lại
tôi, một ngƣời đến sau, tôi chỉ đƣợc ăn nắm cơm ấy đôi lần
nên chị Sáu thƣơng tôi nhƣ thƣơng thằng em út
ngƣời ta bảo chim trời không gieo không gặt
nhƣng chúng tôi nào có phải chim trời
dẫu đến trăm lần thay chốn đổi nơi
nắm cơm ấy suốt đời nuôi ta sống
những cành cong hình cánh cung những cành mềm chơ chỏng
là nỗi sợ của loài chim
ta sống cùng nhân dân chết giữa nhân dân
rất yên ổn mầm cây thở chìm trong đất
những định nghĩa cao xa xin dành cho ngƣời khác
tôi chỉ cảm thấu phía sau gƣơng mặt địa hình
phía sau mỗi ngƣời tôi thƣơng
còn ngọn lửa lung linh sống động
những trận bão đi qua nén thành dấu vết
đất nằm im nhƣ chết
có bao giờ đất chết đâu anh
sợi khói xanh mỏng mảnh tan nhanh
chúng tôi nấu cơm trƣớc khi trời sập tối
màu lửa hòa trong màu ráng đỏ
một cái gì nhƣ có nhƣ không
giữa vòm cây và mặt đất
tiếng quả pháo rít dài ngang đầu
nồi cơm chín dần dà
nhƣ hy vọng chúng tôi
niềm hy vọng sắc ngời qua gian khổ
là ngọn dao mài trên tảng đá