46
là mềm mại đƣờng bay lƣỡi phãng
và nhịp điệu bàn tay vãi giống
lời hẹn hò con gái con trai
là chén canh cá lóc
mẹ nấu cho tôi dƣới hàng cây so đũa
là lời ru em nhẩm đọc vô tình
“
ví dầu cầu ván đóng đinh
cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
”
là câu chuyện ông Chín thƣờng kể lại
hiển hiện đàn voi từ ngàn năm cổ tích
lừng lững đi trong bóng chiều rậm rịt
dấu chân bết bùn mở một dòng sông
chúng cất vòi chào con nƣớc mênh mông
vang bổng tiếng rìu vang trầm tiếng búa
vang uy nghiêm tiếng tù và mở cõi
bao nhiêu trứng Âu Cơ về cuối đất này
đất trằn lên và xòe mạnh đôi tay
bạt hết những cánh rừng nguyên thủy
cho bầy rồng chín con thả một con về đây nằm nghỉ
gối đầu lên êm ả đất Gò Me
bìm bịp kêu dòng sông thở tràn trề
bìm bịp kêu...
căn hầm sũng nƣớc
sau loạt pháo cầm canh
nằm cạnh tôi là anh Sáu
bên này là bé Năm
và ông Chín chừng nhƣ vẫn thức
khi cửa ngõ vô địa hình đã rấp
quanh chúng tôi tỉnh táo bãi gài