44
ăn chung nồi cơm rồi đổ về muôn hƣớng
đất nƣớc ơi đây hết thảy con Ngƣời
bóng họ tỏa mênh mang ngày nắng gắt
họ đi nhƣ gió họ đứng nhƣ rừng
lúc nằm xuống họ hóa thành mặt đất
B.52 thuốc khai quang chúng làm sao hủy diệt
cây trâm bầu bị chặt đứt bật chồi lên
những chồi non sáng quắc giữa đêm đen
tôi đã thấy màu xanh chỉ một màu xanh ấy
tràn tới cả nơi tận cùng khô cháy
nơi trảng cát hắt lên thứ ánh trắng ghê ngƣời
còn nở những cánh hoa li ti biêng biếc
và đâu đó cứ chảy ngầm mạch nƣớc...
ôi phút này tôi xin đƣợc cầu mong
về trong hồn tôi các chị các anh
những ngƣời đã qua con đƣờng nhỏ
(trong chiến tranh vẫn một con đƣờng đó
nối mọi tấm lòng yêu nƣớc đến cùng nhau)
bài hát rặng trâm bầu
võng mắc bên công sự
thằng em tôi đã chết
bây giờ em về đâu?
buổi sáng những trái dừa non long lanh chùm ngọc bích
bao ngƣời tôi yêu là những trái dừa ấy
lặng lẽ hút nắng và gió
chuẩn bị cho đời dòng nƣớc ngọt
ẩn bên trong lớp vỏ thảo hiền
có thể nào tôi đã vội vàng quên
mùa xuân của các chị