47
cây trâm cụt đâm thẳng mình không chớp
bỗng gió
tràn gió lên bốn phía vuông vƣờn
những cơn gió không hề mang thƣơng tích
thổi bùng dậy nỗi niềm ngƣời du kích
khi đã quen mọi tiếng nổ thình lình
thì cơn gió
vẫn ngang dọc trên nền xanh kinh rạch
thì hơi đất
vẫn nồng nàn hơi đất
có phải những đêm rừng chiến khu xa lắc
đã nôn nao mơ phút đầm ấm thế này
ta nằm giữa những tấm lòng thƣơng mến nhất
ta gắn chặt lƣng ta vào ngực đất
nghe miên man gió chuyển những đƣờng bay
bỗng thèm nói một câu gì đó
không phải trên đầu môi chót lƣỡi
một câu gì thật giản đơn
nhƣ rễ cây nhƣ máu
một câu gì có thể bền lại qua mỗi lần chiến đấu
chiều chiều ra đầu ngõ
mẹ đứng trông thiệt lâu
đám lá nào con ở
đêm nay con nằm đâu
ôi sao mà khát một trận mƣa rào
cho trâm bầu đâm chồi nảy tƣợc
cho lớn vụt những cây cà bắp
cho lá dừa xòe kín nôi con
một trận mƣa nhuần rửa mặt đất sạch không